chơi vơi !
Mấy hôm nay tâm trạng thật tệ....có lẽ là vì có biết bao nhiêu việc
mình làm đều không có kết quả như mong muốn,không đến nơi đến chốn, để
bây giờ là một tổng hợp của lo lắng, hoang mang ,chán nản và ....buồn !
Vào thăm " nhà " các bạn blog lại thêm buồn vì có bạn cũng gặp chuyện
không vui nên cũng cửa đóng then cài ! sao đời luôn phiền muộn thế
nầy....
là mình phiền muộn hay đời phiền muộn ....hay đời làm cho mình phiền muộn....dù là thế nào thì...cũng chỉ là phiền muộn !!! những lúc như thế nầy chỉ muốn cuốn gói vào chùa để trốn...để dứt ra khỏi sự buồn phiền đang đeo bám nhưng lại sợ gặp sư thầy vì....thấy mặt lại đặt tên
- con về chùa....có gì buồn phải không !
- dạ không... con về thăm thầy....
thầy cười nhưng biết tỏng là mình sạo...vì cái mặt như đưa đám tố cáo mình rồi ! thầy trò đã
qua nhiều năm như thế ...còn ai biết mình hơn là thầy....thế rồi đi loanh quoanh....rồi vào bếp
ngó nghiêng xem có gì....giải tỏa nỗi buồn ...vậy là thầy tất tả tìm chút gì đó cho mình " giải tỏa" khi thì một ít trái cây, chén chè....để rồi sau đó là hằng lô hằng lốc nỗi buồn lo, thất vọng
chán chường được gom góp trút hết ra với thầy.....ôi thương thầy như mẹ ! thầy đã " ôm" hết
những muộn phiền của mình và trao lại cho mình sự nhẹ nhàng thanh thản và niềm tin....
Cũng khá lâu rồi mình không về.....thăm thầy....thôi sắp xếp về chùa ít hôm để....trút hết nỗi buồn giao cho thầy....để chỉ còn lại thanh thản mà thôi !

là mình phiền muộn hay đời phiền muộn ....hay đời làm cho mình phiền muộn....dù là thế nào thì...cũng chỉ là phiền muộn !!! những lúc như thế nầy chỉ muốn cuốn gói vào chùa để trốn...để dứt ra khỏi sự buồn phiền đang đeo bám nhưng lại sợ gặp sư thầy vì....thấy mặt lại đặt tên
- con về chùa....có gì buồn phải không !
- dạ không... con về thăm thầy....
thầy cười nhưng biết tỏng là mình sạo...vì cái mặt như đưa đám tố cáo mình rồi ! thầy trò đã
qua nhiều năm như thế ...còn ai biết mình hơn là thầy....thế rồi đi loanh quoanh....rồi vào bếp
ngó nghiêng xem có gì....giải tỏa nỗi buồn ...vậy là thầy tất tả tìm chút gì đó cho mình " giải tỏa" khi thì một ít trái cây, chén chè....để rồi sau đó là hằng lô hằng lốc nỗi buồn lo, thất vọng
chán chường được gom góp trút hết ra với thầy.....ôi thương thầy như mẹ ! thầy đã " ôm" hết
những muộn phiền của mình và trao lại cho mình sự nhẹ nhàng thanh thản và niềm tin....
Cũng khá lâu rồi mình không về.....thăm thầy....thôi sắp xếp về chùa ít hôm để....trút hết nỗi buồn giao cho thầy....để chỉ còn lại thanh thản mà thôi !
Con đường.....
Thả từng bước chân chậm chạp trên con đường quen thuộc của phố nhà,
chiều cũng xuống thật đậm không gian tím sẫm một màu ,mọi nhà đều đã lên
đèn ,ánh sáng hắt ra sân len qua khung cửa len qua rèm.....lung linh
quá ! một màu sáng huyền ảo của từng ngôi nhà thấy như ấm áp thấy như
yêu thương ngọt dịu....một bửa cơm có đầy đủ người thân, một hội tụ sau
một ngày làm việc....còn nhiều nữa qua sự tưởng tượng của mình trong ánh
đèn lung linh ấy từng ngôi nhà...từng ngôi nhà hạnh phúc ,bình yên....
Cũng thời khắc nầy chỉ cách mấy hôm thôi, mình cũng bước chân ra đường nhưng bằng những bước chấp chới chông chênh mang theo sự phẫn nộ không thể kiềm chế ,một cuộc cãi vã đình đám mình đã tuôn ra những lời lẽ làm rát mặt người và nhận lại cũng không ít những tổn thương....bước đi trên con đường quen thuộc nhưng không cảm nhận được sự thân quen, đôi mắt như tóe lửa khi nhớ lại nét mặt của người lúc ấy , dối gian ,ương bướng và thách thức...cứ bước đi trong vô vọng chấm dứt kiếm tìm nơi mình một cầu toàn một đặt để....thấy như không phải đang đi mà như đang rơi...rơi xuống vùng xoáy sâu thẩm ,tuyệt vọng ,chán chường và bất lực.... Tiếp nối là những đêm không ngủ....hối hận và ray rứt...sau những gì đã qua ! không phải vì xót thương người hay thương mình là hai người làm nên cuộc chiến... mà là sư phụ, là người thầy đã bao năm quan tâm chăm chút cho đệ tử khi còn mới sơ cơ vào đạo, thầy đã đỡ nâng một con người bị nỗi đau nhấn chìm, đổ gục vì sự tử biệt của cõi vô thường.... từ đó mình được thấm nhuần đạo lý với sự đặt biệt quan tâm của thầy....thế mà vì chút cầu toàn để đi đến khắc nghiệt trong đối đãi mình đã quên hết tất cả những bài học từ thô đến tế mà thầy dốc tâm trao truyền....thuyết tương đối , ngã và đại ngã.... Muốn về để quỳ gối bên thầy sám hối nhưng không đủ can đảm vì sợ nhìn thấy sự thất vọng nơi thầy , thầy luôn từ bi độ lượng nhưng nghiêm khắc trong chỉ dạy đệ tử, nghiêm cẩn khi trao truyền lời Phật thuyết....đã bao lần quỳ hương cùng chúng bạn khi tự nhận lỗi lầm....thầy ơi ,lần nầy nữa con đã thấy được lỗi lầm của mình chứ không phải của người ,bài học sơ đẳng mà thầy đã dạy - là luôn tìm lỗi của mình chứ không phải của người....con sai rồi, con xin sám hối ....
|
Hôm nay đầu tuần, chúc cả nhà một tuần vui vẻ nhé.
P/s: Mặt nhóc bạn hình này nhìn...cưng ghê á !2 nhóc bạn mấy tuổi rồi Phúc Như ?
Mình không biết cái nguồn bên ngoài là cái gì hết. vụ này
Thăm Phúc Như
Chúc mọi việc qua đi , trả lại niềm vui cho PN
Mọi việc trong cuộc sống đâu phải lúc n